Nỗi thương mình - truyện Kiều - Nguyễn Du

I. VỊ TRÍ ĐOẠN TRÍCH
- Trích từ câu 1229 đến câu 1248 trong “Truyện Kiều” 
- Nói lên tình cảnh ,tâm trạng của Thúy Kiều ở  chốn lầu xanh

II. BỐ CỤC:
4 câu đầu: Tình cảnh trớ trêu của Kiều
Biết bao bướm lả ong lơi ,           
Cuộc say đầy tháng trận cười suốt đêm
Dập dìu lá gió cành chim ,
Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Trường Khanh.

8 câu tiếp: Niềm thương thân, xót phận của Kiều
Khi tỉnh rượu lúc tàn canh,
Giật mình mình lại thương mình xót xa.
Khi sao phong gấm rủ là , 
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường.
Mặt sao dày gió dạn sương,
Thân sao bướm chán ong chường bấy thân!
Mặc người mưa Sở mây Tần,
Những mình nào biết có xuân là gì

8 câu cuối: Cảnh đẹp ,thú vui - lòng người buồn bã
Đòi phen gió tựa hoa kề,
Nửa rèm tuyết ngậm bốn bề trăng thâu.
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu ,
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?
Đòi phen nét vẽ câu thơ,
Cung cầm trong nguyệt nước cờ dưới hoa.
Vui là vui gượng kẻo là ,
Ai tri âm đó mặn mà với ai? 

III.TÌM HIỂU VĂN BẢN
1. Tình cảnh trớ trêu của Kiều:
- Bút pháp ước lệ tượng trưng:
+ Bướm ong : người hiếu sắc
+ Cuộc say, trận cười : cảnh vui say tửu sắc
- Điển tích ,điển cố:
+ Lá gió, cành chim: cảnh người kĩ nữ tiếp khách
+ Tống Ngọc, Trường Khanh: loại người ăn chơi phong lưu
- Tiểu đối: 
+ Bướm lả  > < ong lơi ; cuộc say…> <  trận cười… ;sớm … > <   tối…  nhấn mạnh sự bẽ  bàng của Kiều 
- Từ ngữ chỉ mức độ: biết bao, đầy tháng, suốt đêm
=> Chốn lầu xanh- nơi ăn chơi xô bồ, phức tạp; Sự lả lơi của khách làng chơi và những oái ăm của Kiều; Giữ được vẻ thanh nhã cho lời thơ , vẻ thanh cao của Kiều



Đăng nhận xét

 
Top