Đề bài: Anh
chị hãy viết bài văn Phân tích nhân vật cô
Hiền trong Một người Hà Nội của
Nguyễn Khải.
Nếu như Nguyễn
Minh Châu viết lên số phận người đàn bà hàng chài trong thời kì đổi mới để qua
đó thấy được vẻ đẹp của người phụ nữ hàng chài cam chịu, hi sinh vì gia đình
thì Nguyễn Khải cũng góp vào hình tượng người phụ nữ trong thời kì đổi mới với
nhân vật cô Hiền trong tác phẩm một người Hà Nội. Tuy cùng một giai đoạn
thời kì đổi mới nhưng chúng ta thấy được sự khác nhau giữa số phận của hai nhân
vật này. Nhân vật cô Hiền có cuộc sống
hạnh phúc hơn và cái mới trong hình tượng người phụ nữ mà Nguyễn Khải đã mang đến
chính là những vẻ đẹp của cô Hiền-
người phụ nữ trong giai đoạn mới. Cô được ví như “hạt bụi vàng” của Hà Nội.
Cô đại diện
cho phẩm chất và đẹp của những người phụ nữ thức thời mà vẫn mang đậm vẻ đẹp
truyền thống. những vẻ đẹp ấy được tác giả thể hiện rất rõ trong tác phẩm của
mình. Vẻ đẹp mà một người phụ nữ thời hiện đại ngày nay cần phải học tập, cái
đáng học tập là truyền thống mà vẫn hiện đại, hiện đại nhưng không mất đi sự
truyền thống. nói cách khác đó chính là hội nhập mà không hòa tan, phát triển đồng
thời đi liền với chống lại những cái xấu. Tác giả không dùng một lời nào để nói
về ngoại hình của cô Hiền mà tác giả
đi sâu vào việc khai thác chiều sâu tâm hồn và tính cách của cô.
Hoàn cảnh sống
của cô là khi miền bắc đang đi lên xây dựng xã hội chủ nghĩa, nền kinh tế thì
trường phát triển. bên cạnh những mặt tích cực của cuộc sống thì cũng có những
mặt tiêu cực. vẻ đẹp của cô Hiền được
tác giả ví như “hạt bụi vàng” của Hà Nội.
Cách sống của
cô khiến cho người ta nghĩ cô là tư sản nhưng cô không chú ý đến. Khi đứa cháu,
anh bộ đội Cụ Hồ thân mật và tò mò hỏi cô về thành phần giai cấp, về chuyện “tại
sao cô không phải học tập cải tạo. . . ” thì cô cười rất tươi: “Tại sao chưa đủ
tiêu chuẩn”, và thản nhiên nói: “Tao có bộ mặt rất tư sản, một cách sống rất tư
sản, nhưng lại không bóc lột ai cả thì làm sao thành tư sản được”. Như vậy có
thể thấy cô rất kiên trực cô sống theo cách của cô mà không sợ ai nói gì miễn
sao cô không làm hại ai.
Khi nhiều bè
bạn ngờ vực: “Trông bà như tư sản mà không bị học tập cũng lạ nhỉ?”, thì cô nhẹ
nhàng trả lời: “Các bà không biết nhưng nhà nước lại rất biết”. Đúng là có khôn
hơn các bà bạn, và “thức thời’’ hơn ông chồng. Trước đây, nhà cô cũng thuê một
anh bếp và một chị vú. Chị vú trông coi con cho cô từ năm 19 tuổi đến năm 45 tuổi.
Trong suốt 26 năm trời đó, cô coi anh bếp cô vú “tình nghĩa như người trong họ”,
đối xử rất tử tế, nên sau này khi đã về quê, đã làm chủ nghiệm hợp tác xã. hai
vợ chồng vẫn qua lại thân tình, “ngày giỗ ông chú và ngày Tết đều đem gạo, đậu
xanh, miến và rượu, toàn của nhà làm cả, lên biếu cô và các em”.
Cô Hiền là một người phụ nữ thức thời bởi vì nhiều cái cô rất thực
tế, cô có hai nhà thì một nhà để ở. Chồng cô đòi mua máy in thì cô hỏi ông có đứng
may được không. Ông chồng lại đành thôi. Như vậy không phải vì cô tiếc tiền hay
hống dịch mà là vị khi đang khó khăn cô biết nên dành tiền cho việc gì và không
dùng cho việc gì.
Cô hiện lên
là một người vợ đảm đang dẫu nền kinh tế khó khăn những cô vẫn có thể nuôi sống
gia đình. Đó là một vẻ đẹp đảm đang của người Việt Nam nói chung và của người
Hà Nội nói riêng. Không chỉ thế cô lo toan mọi việc trong gia đình kiếm sống
nuôi gia đình còn thể hiện sự giỏi giang, cần cù, chăm chỉ của người phụ nữ.
Công việc của cô là làm ở một cửa hàng hoa các loại hoa giấy, lẵng hoa đan băng
tre. . . rất đẹp do tự tay cô làm ra, bán rất đắt, nhưng “chịu thuế rất nhẹ”,
chăng mang tiếng tư sản, tiểu chủ gì cả giữa cái thời “cải tạo và đấu tranh giai
cấp. . Cô Hiền thật khôn ngoan, cô
biết sống hợp lí, ứng xử theo thời thế. Phải là con người chín chắn và từng trải
mới có cách sống, cách làm ăn như thế, có “đầu óc rất thực tế” như thế.
Không chỉ vậy
cô Hiền còn biết dạy con mình thành
một người có trách nhiệm với tổ quốc và một người trưởng thành. Cô khuyên con của
cô đi tòng quân vào miền Nam đánh giặc, có người thân ai mà chẳng sợ mất đi họ
nhưng vì tổ quốc cần vì miền Nam ruột thịt cô khích lệ con mình nên đi. Như vậy
không phải cô đẩy con mình vào chỗ chết mà cô đang dạy con mình yêu nước thương
dân, dạy con mình biết vì người khác. Đó chẳng phải là một vẻ đẹp của người phụ
nữ Việt nam hay sao, một người mẹ hay sao?. Cô còn là một người chuẩn Hà Nội
không pha trộn, có những cái mới du nhập vào nhưng cô thì vẫn vậy vẫn giừ y
nguyên cái phẩm chất và tính cách của người Hà Nội. Đó là vẻ đẹp của truyền thống
giống câu:
“Chẳng thơn cũng
thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch
cũng người Tràng An”
Không nhưng
thế cô Hiền tỏ ra là một người rất sắc
sảo và tế nhị, khi gọi là đồng chí Khải thì cô mắng đứa con là phải gọi là “
anh Khải”. ngày thường cô ăn mặc rất bình dân nhưng có những buổi liên hoan thì
cô lại rất trang trọng.
Và đặc biệt
cô rất biết giữ lời ăn tiếng nói của mình, với những người bình dân thân thiết
thì ăn nói thô tục sao cũng được nhưng trước những người quý phái thì phải tế
nhị.
Qua đây ta
thấy cô Hiền mà nhà văn Nguyễn Khải
cất công xây dựng lên thật đẹp. một người phụ nữ không chỉ giỏi viêc nhà mà lo
được cả việc cho xã hội. Cô đúng là hạt bụi vàng của Hà Nội. Hạt bụi vốn để người
ta chỉ những cái vô cùng bẩn và nhỏ bé nhưng ở đây tác giả lại nói là hạt bụi
vàng. Nó thể hiện sự nhỏ bé của cô Hiền
nhưng lại làm nên một vẻ đẹp đại diện cho những người phụ nữ đương thời.
Đăng nhận xét